Vài tâm sự của Duy Quang

Gửi bởi: cobedanau | Lượt xem: 4047

Thời trai trẻ, con đường nào dẫn anh tới nghiệp ca hát?

- Ngày còn cắp sách tới trường, gia đình vẫn mong tôi học hành chăm chỉ và trở thành người có chức phận trong xã hội, có một tương lai xán lạn. Chí ít tôi sẽ trở thành bác sĩ hoặc kỹ sư, vì thời đó, ca hát chưa phải là một cái nghề để kiếm sống như bây giờ. Hình như nghệ sĩ lúc đó đồng nghĩa với sự nghèo túng. Nhưng niềm đam mê âm nhạc của tôi đã nằm sẵn trong máu tự lúc nào không biết. Thuở mới lớn, những âm thanh trẻ trung, mới lạ, những giai điệu tuyệt vời đã gieo vào lòng tôi sự rung động đến tận cùng cảm giác.

Không được gia đình tin tưởng, hưởng ứng, tôi đã có những buổi trốn học đi tập đánh đàn và đến nhà bạn lắng nghe những đĩa hát ngoại quốc của các ban nhạc nổi tiếng trong thập niên 60-70 như Shadows, Beatles, Rolling Stones. Vì còn đang học nên tôi nghèo đến nỗi không có tiền mua một cái máy hát cho riêng mình. Khi bắt đầu bước vào đời, niềm đam mê âm nhạc của tôi lớn dần theo năm tháng. Tôi dành thời gian buổi tối đi đánh đàn để kiếm tiền thêm. Năm 16 tuổi, tôi vừa đi học vừa đi làm để nuôi thân, không phải xin tiền cha mẹ nữa.

- Có người nhận xét rằng, anh nổi tiếng được là nhờ "cái bóng" quá lớn của cha anh, nhạc sĩ Phạm Duy, chứ hồi trẻ anh chỉ hát được vài bài "tủ". Anh nghĩ sao?

- Cũng đúng đấy chứ! Là con của một người nổi tiếng thì dễ nổi theo. Nhưng công tâm mà nói, không có tôi thì lấy ai để diễn tả hết mực và làm thăng hoa những bài tình ca, thất tình ca của Phạm Duy phổ nhạc từ thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên như: Em hiền như Ma Soeur, Hai năm tình lận đận, Thà như giọt mưa, Ta yêu em lầm lỡ, Cô Bắc kỳ nho nhỏ hay những bài tình ca như Chuyện tình buồn, Còn chút gì để nhớ, Cỏ hồng, Trả lại em yêu, Con đường tình ta đi...

Khi sống ở hải ngoại, tôi là người đầu tiên làm cho thính giả biết đến và yêu thích những bài hát như: Trúc đào, Căn gác lưu đầy, Những tâm hồn cô đơn, Tôi với trời bơ vơ, Chỉ chừng đó thôi, Rừng chưa thay lá... Có thể nói rằng, tôi là ca sĩ có nhiều bài "top hit" đấy chứ.

- Vào thời 1975, gia đình anh qua Mỹ trước, còn anh đi sau. Ở lại một mình, anh làm đủ mọi việc... Nhớ lại giai đoạn đó, anh cảm thấy sao?

- Năm 1975, bố mẹ và 4 em nhỏ của tôi đi Mỹ trước. Tôi và 3 người em trai ở lại VN. Lại một lần nữa tôi thay cha mẹ đùm bọc các em. Chúng tôi lúc ấy còn bị nhiều nghi kỵ nên rất cực khổ trong cuộc sống. Tôi đã phải làm việc để sinh tồn trong giai đoạn khó khăn của đất nước.

- Đàn ông như anh, có bao giờ phải khóc một mình?

- Sau năm 16 tuổi, dù buồn cách mấy tôi cũng không khóc. Chỉ âm thầm, lặng lẽ với nỗi đau riêng mình và chẳng bao giờ muốn chia sẻ cùng ai.

- Dường như giọng hát của anh có phần ủy mị và yếu đuối. Nó có phần nào giống tính cách của anh ngoài đời?

- Sở trường của tôi là hát nhạc buồn và nhạc tình, nên chắc chắn tôi không thể gào thét khi trình bày những nhạc phẩm này. Tôi yêu những bài hát êm đềm, có giai điệu đẹp, trong sáng và ghét những nhạc phẩm ủy mị, yếu đuối, rên rỉ nên có lẽ tôi không muốn theo trường phái này đâu.

Còn về tính cách, tôi thuộc loại người ít nói, hay mơ mộng, không hay nóng giận, thích cư xử nhẹ nhàng với mọi người. Như thế có phải là ủy mị và yếu đuối không.

- Anh có thể kể gì về Julie, mối tình đầu và cũng là nữ song ca đầu tiên trong cuộc đời anh?

- Tôi gặp Julie lúc 17 tuổi. Chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng nếm vị ngọt yêu đương thuở mới lớn. Cô ấy có giọng hát liêu trai. Tôi đã ôm đàn bỏ nhà theo nàng ra mãi tận Nha Trang hát chung trong ban nhạc The Free Ones từ năm 1968 đến năm 1970. Nhưng mối tình đầu cũng mau tan vì chúng tôi còn quá trẻ, chẳng có kinh nghiệm trong đời, huống gì tính đến chuyện trăm năm.

- Còn cuộc hôn nhân đầu của anh thì sao?

- Tôi lập gia đình năm 1984 với một người vợ rất đẹp, đẹp như một cánh hoa hồng có gai nhọn. Lúc ấy, nàng là hoa khôi ở Washington DC. Chúng tôi đã có một gia đình lý tưởng mà nhiều người phải mơ ước thèm thuồng. Cuộc hôn nhân ấy kéo dài 17 năm và có với nhau 2 nàng công chúa đẹp như tiên. Chúng tôi lấy nhau không phải vì tiền mà lại xa nhau vì đồng tiền đỏ đen.

- Ngoài lý do anh trở về VN như đã nêu, còn một lý do khác như báo chí nhắc tới: Anh mang nỗi buồn sâu kín của người đàn ông vừa tan vỡ chuyện gia đình. Anh thấy sao về điều này?

- Đúng thế. Năm 2002, tôi ly dị. Lúc ấy tôi buồn lắm và chẳng muốn làm gì, nghĩ gì nữa. Tôi chán nản chỉ muốn bỏ nghề vì không còn chút hứng thú.

- Sau lần ấy, quan niệm của anh về phụ nữ, tình yêu, hạnh phúc của anh đã khác đi thế nào?

- Khi gia đình tan vỡ dù nhiều lần níu kéo mà không thành, tôi thực sự lâm vào trạng thái trầm cảm và chán nản. Thú thật, tôi đã bị tổn thương rất nặng nên chẳng thiết tha gì chuyện ái tình. Cũng có vài bóng dáng phụ nữ muốn cho tôi sự vỗ về và an ủi nhưng hình như vết thương chưa lành nên tôi đành tạ lỗi...

- Nghe nói có thời anh cũng dính dáng đến ca sĩ Ngọc Lan vì mê giọng hát của nàng. Thực hư ra sao?

- Ngọc Lan là người mà tôi chọn để song ca nhiều nhất, vì cả hai chúng tôi đều mến chuộng chất giọng của nhau. Ai cũng hỏi tôi có yêu Ngọc Lan không? Xin trả lời, tôi rất yêu quý tài năng và tính tình của nàng nhưng lúc ấy, tôi đã có gia đình. Tôi không muốn làm cho nhiều người buồn khổ và bản thân mình ân hận về sau.

- Tình cảm cha con của anh có gì đặc biệt khi không cùng chung sống dưới một mái nhà?

- Con gái tôi sống với cô em út của tôi là Thái Hạnh. Hai cô cháu giống nhau như hai giọt nước nên thương nhau như mẹ con ruột thịt. Tuy sống xa con nhưng tôi thường gọi điện thoại về Mỹ gần như mỗi ngày. Cứ khoảng 3-6 tháng, tôi lại bay về Mỹ thăm con một lần.

- Sống xa cha mẹ, con cái luôn bị thiệt thòi. Anh bù đắp cho con như thế nào?

- Trước khi trở về VN sinh sống, tôi đã ký thác một số tiền khá lớn ở nhà băng Mỹ để nhờ cô em út thay anh nuôi nấng các cháu ăn học và không để chúng thiếu thốn bất cứ điều gì cho đến khi trưởng thành. Tôi xem các con như bạn và lắng nghe tâm sự cũng như những suy nghĩ của con. Tôi luôn khuyên con phải cố gắng sống thật đàng hoàng và học hành chăm chỉ. Thật may mắn vì con gái tôi rất ngoan ngoãn, thông minh. Tôi mong mỏi được cho các con những gì mà cha mẹ đã cho tôi...

- Một ca sĩ hào hoa, nổi tiếng trong tình trường, một người đàn ông có cuộc đời ba chìm bảy nổi. Nhìn lại chặng đường dài đã đi qua, anh tự nhận xét về mình như thế nào?

- Chẳng dám tự nhận mình là người hào hoa, nhiều khi tôi còn cảm thấy mình bất hạnh, không thành công trong tình cảm, vì từ trước đến giờ, chỉ gặp toàn thất vọng. Đến nỗi, có lúc tôi đã nhủ lòng rằng sẽ sống độc thân đến chết. Còn về công việc và sự nghiệp, tôi thấy mình là người may mắn. Tôi đã làm được gần hết những gì mà mình mong muốn. Tuy chưa trọn vẹn nhưng cũng xin tạ ơn cuộc đời, tạ ơn tất cả những người đã dành tình cảm cho mình bao năm qua. Những tình cảm ấy, đối với tôi còn quý giá hơn châu báu, ngọc ngà.

Theo Cothommagazine

Các bài viết khác:
'Thuyền Viễn Xứ' trong tâm thức hoài hương
'Thuyền Viễn Xứ' trong tâm thức hoài hương

Một thi sĩ  lừng danh của nước Mỹ ở thế kỷ 19 là Henry W. Longfellow đã để lại trên 10 tập thơ, trong đó có những câu thơ bất hủ mà cho tới nay vẫn còn được nhiều người…

Bản nhạc chiều của một cuộc tình
Bản nhạc chiều của một cuộc tình

Bài tình ca “Thuở ấy có em” của nhạc sĩ Huỳnh Anh là bài ca hoài niệm, tưởng nhớ tình xưa, người xưa. Một mộ khúc tình yêu - bản nhạc chiều của một cuộc tình. Còn đâu người tình…

Gã giang hồ trong âm nhạc
Gã giang hồ trong âm nhạc

Vũ trường Mỹ Phụng nhìn ra bến Bạch Đằng là điểm tụ họp không những của những khách chơi đêm bản xứ, mà còn là nơi đón tiếp những khách giang hồ, những thủy thủ ngoại quốc đến trên những…

Nghe bài hát

Duy Quang Ebm

Elvis Phương Em

Bằng Kiều Gm

Hồng Ngọc Gm

Ngọc Lan Am

Don Hồ Em

Hương Lan Bbm

Quang Linh Fm

Chế Linh Ebm

Thái Châu Dm

Thế Sơn Fm

Ngọc Lan & Tuấn Vũ Am

Thiên Kim Bbm

Mai Hường Bm

Hợp âm ca khúc
Kiếp đam mê

1. Tôi xin [Dm] người cứ gian dối, Khi tôi hỏi người có yêu [Gm] tôi May ra [C] còn được thấy đời [Gm] vui Khi cơn [A] mưa mùa đông đang tới Xin giã từ ngày tháng rong [A7]…