Xưa nay cứ nghe cõng con, cõng cháu đi chơi chứ ai đã từng nghe cõng mẹ đi chơi bao giờ. Vậy mà có đấy, chàng trai của vùng đất trung du xứ Quảng - Trần Quế Sơn đã "cõng mẹ đi chơi, dìu mẹ đi chơi, thênh thang một cõi quên cả nhọc nhằn, quên những dày vò tâm can" trong sáng tác của anh.
Chân dung nhạc sĩ Trần Quế Sơn.
Những giai điệu đầu tiên của ca khúc được viết theo thể loại symphonie rock - một thể loại ca khúc hiện đại ít lời, chen lẫn các đoạn diễn tấu của nhạc khí - khiến người nghe dễ có cảm tình bởi âm hưởng dân ca của nó. Ắt hẳn, anh phải là một người trẻ có tình yêu gia đình, tình yêu đất nước tha thiết, thấm đẫm những giai điệu quê hương trong từng thớ thịt mới có thể viết nên những nốt nhạc đầy "chất quê" ý nghĩa đến thế: "Từng nụ hoa tinh khôi vi vu cười gió, ươm nắng hồng đào như những mặt người tinh khôi. Mẹ và con đi chơi, đi ra bờ suối, con suối chạy dài, khua cả vòm trời lung lay... Rồi vài mươi năm sau, đi qua trần thế, con cõng mẹ về... Cuối đời là trò chơi, trò chơi lên trời!...".
"Cõng mẹ đi chơi" có tiết tấu nhanh, mạnh của rock nhưng vẫn giữ được cái êm ả, nhẹ nhàng của nhạc giao hưởng. Ẩn sau ca từ trong sáng, mộc mạc, rõ nghĩa đến từng chữ ấy là một tình cảm sâu lắng. Bài hát dễ nghe và dễ đi vào lòng người là vì vậy. Đây là ca khúc đã giành được giải nhất của Hội Nhạc sĩ Việt Nam năm 2005 bên cạnh 2 ca khúc khác của Sơn là "Tre Việt Nam" và "Mưa gió biên cương'' đoạt giải nhì Hội Nhạc sĩ Việt Nam năm 2004 và giải ba Hội Nhạc sĩ Việt Nam năm 2005.
Sơn từng bảo: "... Hát là dạo chơi trên những nỗi ưu phiền bất tận, hay những yêu thương, khắc khoải với cuộc đời... Tiếng hát làm sống lại những hạnh phúc hay khổ đau... Những trái tim đang hát là đang sống với tình yêu...". Quả vậy, Sơn không những đang tự trải nghiệm mình mà còn hướng mọi người sống vui tươi, có niềm tin hơn vào cuộc đời qua những sáng tác của anh.
Theo Thanh Niên Online